“Xuống Xe Ngay”
Chiều hôm đó, tôi—một thằng bé bán vé số mười ba tuổi, chân trần, mặt mũi lem luốc—đứng nép bên lề đường trước cửa khu thương mại lớn nhất thành phố. Nắng hắt xuống nóng rát, mặt đường bốc hơi đến mức nhìn xa như sắp tan chảy. Tôi còn đúng tám tờ vé số, cố bán nốt để tối mua cháo cho em gái.
Khi chiếc xe hơi màu đen bóng loáng dừng lại trước mặt, tôi chỉ định mời mua đôi ba tờ. Nhưng vừa nhìn bánh trước hơi lệch, trục xoay đen như bị nứt, và đặc biệt là mùi khét lạ lắm—mùi mà tôi không thể nào quên được kể từ ngày cha tôi chết trong vụ nổ xe hai năm trước—tim tôi chợt thắt lại.
Tôi lao đến cửa xe, đập mạnh.
“Chú ơi! Xuống xe ngay! NGAY!”
Người đàn ông bên trong quay sang, trợ lý đang mở cửa, cả hai đều sững lại.
Ông ấy khoảng hơn năm mươi, vest xám, tóc vuốt gel, ánh mắt lạnh và quyền lực. Người ta gọi ông là Chủ tịch Nam—tôi từng nghe trong những câu chuyện vỉa hè khi đi bán vé số.
Ông nhíu mày, khó chịu.
“Thằng bé này… làm gì mà hét hò? Ai cho lại gần xe tôi?”
Bác tài định kéo tôi ra.
Nhưng tôi hét lớn hơn, lần này là tiếng gào từ tận đáy bụng:
“CHÚ XUỐNG XE NGAY! SẮP NỔ ĐÓ!!!”
Tôi run, tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nếu đúng như cha tôi từng nói, “mùi khét hòa mùi xăng và hơi cao su” nghĩa là xe đang rò rỉ xăng gần hệ thống tản nhiệt. Chỉ cần một cú đánh lửa… là xong.
Chủ tịch Nam nhìn tôi như nhìn một đứa điên.
“Rồi, rồi. Định lừa tiền đúng không? Mùi xăng nào, nổ gì…”
“Chú ơi, chú tin con đi! Con biết kiểu mùi này! Cha con—cha con chết vì nó rồi!”
Tôi nói mà mắt cay xè. Tôi không dám nhìn vào mặt ông, chỉ biết run vì sợ. Sợ ông không tin. Sợ chuyện sẽ lặp lại như tai nạn của cha tôi.
Trợ lý chau mày:
“Chủ tịch, để tôi xem thử—”
“Không cần. Lên xe.” – Giọng ông lạnh băng.
Xe chuẩn bị chạy. Tôi tuyệt vọng.
Tôi nhào đến, hét lần cuối, như xé họng:
“CHÚ MUỐN CHẾT THÌ CỨ NGỒI ĐÓ!!!”
Câu đó, có lẽ, đã làm chủ tịch khựng lại. Ông không quay đầu, nhưng bàn tay đặt lên tay nắm ghế chợt cứng đờ.
Vài giây sau, ông nói khẽ:
“Được. Xuống xe. Để nó xem cái gì làm tôi ‘chết’.”
Trợ lý mở cửa, dù vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Tôi chạy vòng xuống gầm xe, quỳ xuống, dí mũi gần bánh trước. Mùi khét—đúng rồi. Vệt xăng—đúng luôn. Và, điều tôi sợ hãi nhất… tia điện nhỏ li ti từ hộp tản nhiệt.
Tôi bật dậy:
“TRÁNH RA!!”
Tôi xô hai người lớn ngã nhào, rồi đẩy mạnh họ ra xa chiếc xe nhất có thể.
Chỉ ba giây sau—
BÙM!!!
Một tiếng nổ chát chúa rung cả mặt đường.
Lửa phụt lên, bén vào nắp capo như con thú vừa bị xé xiềng.
Tiếng la hét vang lên khắp nơi.
Khói trắng bốc mù mịt.
Tôi đứng sững. Tai ù đi. Ngực nóng ran.
Chủ tịch Nam ngã xuống đường, hoảng loạn thật sự.
Ông quay lại nhìn chiếc xe của mình—hay đúng hơn, cái xác xe—đang bốc cháy ngùn ngụt. Gương mặt ông trắng bệch, rồi chuyển sang xanh xám.
Ông thì thầm, giọng gần như không nghe nổi:
“…Tôi… tôi vừa suýt chết?”
Tôi không nói được nữa, chỉ gật đầu.
Ông quay sang tôi—lần này là cái nhìn mà trong đời tôi chưa từng thấy ở những người giàu: thật sự biết ơn, thật sự run rẩy.
Nhưng tôi đâu ngờ, sự việc chỉ mới bắt đầu.
2. 5 Phút Sau Tiếng Nổ – Sự Thật Bị Đào Lên
Công an đến, người dân bao quanh, điện thoại quay liên tục. Chủ tịch Nam bị đưa vào khu vực an toàn, còn tôi được nhân viên an ninh đưa nước uống.
Một anh công an hỏi tôi:
“Con phát hiện gì mà biết xe sắp nổ?”
Tôi kể.
Từ mùi, từ tiếng lách tách nhỏ, từ vệt xăng.
Anh công an nhìn tôi thật lâu:
“Con nhỏ mà lanh thiệt. Không có con chắc hôm nay… chuyện lớn rồi.”
Chủ tịch Nam ngồi gần đó. Ông nghe rõ hết. Mặt ông tối lại, như đang suy tính gì đó sâu xa hơn.
Khoảng nửa tiếng sau, tổ kỹ thuật báo cáo:
Ống dẫn xăng bị đục lỗ bằng vật sắc nhọn.
Dây dẫn điện bị cắt và nối lại bằng kim loại trần—dấu hiệu phá hoại.
Đây không phải tai nạn.
Trợ lý hoảng hốt:
“Chủ tịch… ai muốn giết ngài?”
Ông siết chặt tay, ánh mắt sâu thẳm:
“Trong công ty, không ít người.”
Tôi đứng đó, tay run, không hiểu hết chuyện nhưng linh cảm có điều gì rất xấu đã xảy ra.
Đúng lúc đó, điện thoại ông reo.
Ông nghe máy. Sắc mặt đổi từ căng → giật mình → nổi giận.
Ông quát lên:
“BẮT HẮN LẠI! ĐỪNG ĐỂ NÓ CHẠY!”
Rồi ông quăng điện thoại xuống bàn đá như muốn vỡ.
Tôi sợ đến nỗi lùi lại một bước.
Chủ tịch nhìn tôi.
“Nhóc. Con vừa cứu tôi khỏi một vụ ám sát.”
Tim tôi lạnh buốt. Ám sát? Giết người? Tôi chỉ là đứa trẻ bán vé số…
Ông tiếp lời:
“Và… kẻ đứng sau vụ này… lại là con trai tôi.”
Tôi há hốc miệng.
“Con trai… chú?”
Ông gật:
“Nó muốn chiếm ghế của tôi. Muốn tôi ‘biến mất’. Và thiếu chút nữa, nó thành công.”
Tôi nổi da gà. Không khí đặc quánh lại.
Ông nhìn tôi lâu, rất lâu.
“Tôi nợ con một mạng.”
3. Quyết Định Thay Đổi Cuộc Đời Tôi
Khi cảnh sát đưa con trai ông đi, truyền thông nháo nhào. Chủ tịch Nam che mặt, nhưng vẫn giữ dáng người đàn ông quyền lực vừa mất một thứ rất lớn.
Tôi đứng bên lề đường, tay ôm túi vé số, lòng trống rỗng. Tôi chỉ muốn về với mẹ và em gái.
Ông bước đến.
“Nhóc.”
Tôi nhìn lên.
“Tên con là gì?”
“Dạ… Minh.”
Ông gật:
“Từ hôm nay, Minh… con theo chú nhé.”
Tôi giật mình:
“Dạ? Nhưng… con phải bán vé số, phải phụ mẹ nuôi em…”
Chủ tịch ngồi xuống ngang tầm tôi—lần đầu tiên tôi thấy một người quyền lực làm thế.
“Mẹ con làm nghề gì?”
“Bán bánh mì trong hẻm 34, chú.”
“Được. Tối nay, chú đưa con về gặp mẹ con.”
Tôi hoang mang:
“Chú… đưa con về làm gì?”
Chủ tịch Nam chậm rãi nói từng chữ, dõng dạc đến mức những người xung quanh phải quay lại nhìn:
“Chú muốn lo cho việc học của con. Đến nơi đến chốn.”
Tôi nghẹn lại.
“Vì con đã cứu chú khỏi cái chết.
Nhưng không chỉ vậy—vì chú muốn cuộc đời con bước sang trang khác.”
Ông đưa tay đặt lên vai tôi.
“Không ai sinh ra để sống dưới đáy đâu, Minh. Nhất là khi con thông minh và dũng cảm như vậy.”
Tôi cúi đầu, không nói nên lời.
4. Công Lý – Trả Giá
Một tuần sau, báo chí đưa tin:
Con trai chủ tịch bị khởi tố.
Cuộc điều tra mở rộng làm lộ ra hàng loạt sai phạm tài chính.
Chủ tịch Nam công khai xin lỗi, tuyên bố tái cơ cấu toàn bộ công ty.
Còn tôi—nhận được học bổng trọn đời từ Quỹ Thiện Nguyện Thành Nam, quỹ vừa được lập ngay sau sự cố.
Ngày ông đến thăm căn nhà nhỏ của tôi, ông cúi đầu trước mẹ tôi.
“Mẹ cháu Minh… nếu không có thằng bé, tôi đã không còn đứng đây.”
Mẹ tôi sững người.
Tôi nắm tay mẹ:
“Má… con cứu người á.”
Tôi tưởng mẹ sẽ la vì nguy hiểm. Nhưng bà ôm tôi vào lòng, khóc như đứa trẻ.
5. Nhiều Năm Sau
Tôi 25 tuổi.
Tôi vừa đứng trên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp kỹ sư cơ khí, loại xuất sắc. Trong hàng ghế dưới, mẹ tôi nở nụ cười rạng rỡ còn Chủ tịch Nam—nay tóc bạc nhiều hơn—đứng dậy vỗ tay thật dài.
Ông tiến lên, ôm tôi.
“Nhóc… con làm được rồi.”
Tôi cười:
“Nhờ chú tin con. Và nhờ lần đó… chú chịu xuống xe.”
Ông bật cười, giọng run run:
“Hôm đó… nếu không có tiếng hét của con, chắc tôi đã nằm dưới mồ.”
Tôi nhìn ông—người đàn ông từng là kẻ xa lạ, từng suýt chết, từng bị chính con ruột phản bội, nhưng đã lựa chọn đứng về phía công lý.
“Chú à,” tôi nói, “sau này con sẽ thiết kế những thứ giúp xe an toàn hơn. Để không ai… phải trải qua điều con và cha con từng trải qua nữa.”
Ông vỗ vai tôi:
“Chú tự hào về con.”
Và tôi biết, từ khoảnh khắc hét lên “Xuống xe ngay!” năm đó, số phận tôi đã rẽ sang một con đường hoàn toàn khác.
Một con đường mà một đứa trẻ bán vé số chưa từng dám mơ tới.












